XtGem Forum catalog
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Đế Hậu Thiên Tài, Hoàng Đế Đứng Sang Bên


Phan_3

  "Hoàng hậu nương nương thứ tội, ngày đó  thần thiếp không biết thân phận của ngài, có  nhiều va chạm, kính xin Hoàng hậu nương  nương không trách tội" Lan phi lo sợ nói.

  Cũng khó trách, ngày đó Lan phi lớn lối như  vậy, hậu cung này, phi vị còn sống, trừ nàng  cũng chỉ có Tương phi thôi, Tương phi luôn  luôn không tranh quyền thế, hậu cung xem như  Lan phi nàng là duy nhất, tất nhiên ngang  ngược càn rỡ.

Hơn nữa, Đại Nhi mặc trang  phục thường, cho rằng tiểu thư nhà nào đi  nhầm vào nội cung, muốn giáo huấn một phen  thôi.

Chẳng qua, có thể lên tới vị trí kia tự  nhiên có mấy phần tâm cơ.

  "Hả? Nhưng Bổn cung là người rất thù dai"  Đại Nhi bưng lên nước trà uống, cười như  không cười nhìn Lan phi cúi đầu cung lễ.

  Một câu không trách tội liền xong chuyện?  Chẳng lẽ không biết mất tiền, hết nạn sao?  "Chuyện này.

.

.

" Lan phi cũng không nghĩ đến  Đại Nhi có thể ở trước mặt mọi người nói ra  như vậy, tuy rằng Lan phi có chút tâm tư  nhưng cũng không biết nên phản ứng như thế  nào.

  Năm người còn lại, trừ Tương phi ra, nhìn bộ  dáng Lan phi rất có ý hả hê, vị Hoàng hậu này  nương nương cũng không dễ trêu chọc, Lan phi  ngươi vận rủi, tự mình đâm đầu lên trên nhưng  không trách được người khác.

  "Được rồi, phía dưới vễnh tai nghe kỹ lời nói  của Bổn cung" Không để ý đến Lan phi, mắt  tùy ý quét một cái bên dưới, tất cả mọi người,  từng người một câm như hến.

  "Thứ nhất: từ hôm nay trở đi, trước giờ Tỵ tất  cả đều yên lặng cho Bổn cung, quấy rầy mộng  đẹp của Bổn cung, tự mình suy nghĩ hậu quả;  thứ hai: chuyện vụn vặt hậu cung, sau này  toàn bộ do Tương phi xử lý, không có việc gì  đừng đến làm phiền Bổn cung, có chuyện cũng  đừng.

Thứ ba: về vấn đề con cháu của Hoàng  thượng" Đại Nhi nhìn chằm chằm sáu người  phía dưới, toàn thân tò mò, ước chừng không  an phận nhảy loạn: "Rốt cuộc là bụng của các  ngươi không có tiền đồ, hay Hoàng thượng  không được?"  Lời này vừa nói ra, phía dưới phi tần đổ mồ  hôi hột, ngay cả người luôn bình tĩnh như  Tương phi, khóe miệng cũng không nhịn được  có chút run rẩy.

Vị Hoàng hậu này quả nhiên  danh bất hư truyền, quả thật dũng mãnh.

  Chúng Tần phi kêu khổ trong lòng, Hoàng  thượng chưa bao giờ qua đêm trong cung  người khác, cho dù bị Thái hậu ép buộc cũng  là chân trước đi vào, chân sau liền trượt, đừng  nói lên giường, ngay cả miệng cũng không hôn  qua.

Mặc dù trong lòng các nàng đều biết  nhưng không ai nói ra, cho nên, các phi tần  khác đều cho rằng Hoàng thượng ở trong cung  của mình, hơn nữa, các cung xem nhau như tử  địch, càng không cần phải nói, đem những  chuyện này nói ra làm cho người ta chê cười.

  Vì vậy, hậu cung có mà như không, chuyện này  lại người người không biết.

Dĩ nhiên, trừ mỗi  lần trốn ra được, chạy đi Hương Hinh uyển tìm  Hinh Tuyết một chút, không có ai biết.

  Đại Nhi quan sát từng người phía dưới, ánh  mắt, vẻ mặt thay đổi nhỏ cũng không lọt qua  mắt Đại Nhi.

  Bách Phi Thần này, tại sao tìm hậu cung, từng  người một, ngoại trừ phách lối, một chút tật  xấu cũng không có, âm mưu, thủ đoạn dường  như đều không dùng, chẳng lẽ hậu cung cứ  như vậy thái bình? Hoặc là che giấu quá sâu,  mắt của ta kém cỏi không nhìn ra? Không có  đạo lý a, chẳng lẽ tâm lý học và phản ứng tứ  chi, đối với người của một thế giới khác không  dùng được sao? Nghĩ đến chỗ này, Đại Nhi âm  thầm lắc đầu, không có khả năng này, có thể  tâm tính của những người này tương đối tốt  thôi.

  Đại Nhi không biết, Bách Phi Thần ngay cả  đầu ngón tay của người ta cũng không có  chạm qua thử, nhìn cũng không nhìn, chính  mình giở trò tâm kế đi diệt trừ cái này, diệt trừ  cái nọ? Người kia đối với mình không hề có  tình cảm, thậm chí ngay cả biết cũng không  nhận ra, Hoàng thượng đối với các nàng vô  cùng nhạt nhẽo, chẳng qua, các nàng ở trong  hoàng cung, còn có thể dựa vào người nào,  mặt mũi phải chú ý, muốn bảo vệ mạng, cũng  tuyệt đối không dám làm ra một chút chuyện  gì.

  Phi tử Bách Phi Thần cũng quả thật đều nuôi  dưỡng trong khuê phòng.

Đều là Thái hậu tự  mình chọn lựa, Thái hậu cơ trí không ai có thể  khinh thường, năm đó lúc còn là thái tử phi, đã  nổi danh đệ nhất tài nữa Bách vương triều,  sau đó, càng là vì nghiệp lớn của phu quân  mình, lập được công lao không thể phai mờ,  bà chọn phi tử tự nhiên phẩm hạnh cũng  không tệ.

  Thấy không có người nói chuyện, Đại Nhi âm  thầm lắc đầu, như vậy không có tiền đồ, một  chút không khí cung đấu cũng không có!  "Con nối dỗi của Hoàng thượng quan hệ đến  Bách vương triều sau này, thân là phi tử phải  có giác ngộ của phi tử.

Bổn cung nghe nói đã  một tháng nay, hoàng thượng không có vào  hậu cung rồi, đều ở lại Ngự Thư Phòng, ngược  lại, các ngươi nói xem, chuyện này rốt cuộc là  thế nào? !" Lời nói Đại Nhi êm ái lại làm cho  người phía dưới thở không nổi, áp lực vô hình  làm cho các nàng không dám thở mạnh, có  chút tức giận, nhất thời lo lắng.

  Chúng phi tần lo sợ, trái tim nhỏ bùm bùm  nhảy loạn, trong lòng cũng thầm nghĩ.

  Hoàng hậu nương nương a, chẳng lẽ ngài  không biết, Hoàng thượng thân ái của chúng  ta, ngay cả hậu cung cũng không dám tiến  vào, nguyên nhân là bởi vì ngài sao? Rốt cuộc  là từ đâu ngài phấn khích chất vấn chúng ta  như vậy?  "Coi như Hoàng thượng không tới tẩm cung  các ngươi, chẳng lẽ các ngươi không thể đi tìm  Hoàng thượng? Coi như Hoàng thượng không  mắc câu, đi nhìn gương mặt thuận mắt bị kinh  hãi một chút, cũng còn hơn nhìn một đám  cung nữ, thái giám.

Tại sao các ngươi không  thông suốt nhỉ.

Có phi tử nào như các ngươi  vậy!"  Sáu người nghe xong sửng sốt một chút, đây  là chuyện gì xảy ra? Hoàng hậu nương nương  đang có ý bảo chúng ta lấy sắc dụ Hoàng  thượng?  Hiện tại, trong đầu Tương phi chỉ có hai chữ,  cực phẩm.

Cứ có cảm giác nàng so với Lãm  Nguyệt còn có phần hơn, chứ không phải bằng.

  Hậu cung này sợ là không yên ổn rồi.

  "Bổn cung cho các ngươi thời hạn 1 tháng, chỉ  cần người nào leo lên được giường hoàng  thượng, tấn cấp một; mang thai long chủng,  càng không giàu cũng quý; không có rớt mất  một cấp.

Thái hậu đang mong đợi cháu của  ngài ra đời đấy.

Tất cả các ngươi đều có chút  lòng cầu tiến cho Bổn cung.

Không có cung  đấu, hậu cung làm sao có thể gọi là hậu cung,  mỗi người dựa vào thủ đoạn, năng lực của  mình để trèo lên! Không trái với cung quy là  được, nếu không, sẽ không tha thứ!"Chương 4: Bách Phi Thần bị quấy rầy  Ngày hôm đó, Bách Phi Thần ở Ngự Thư  Phòng xử lý chính sự.

Đúng đầu mùa xuân,  bệnh dịch phát cao, một thôn nhỏ giải đất Liêu  Hà đã xuất hiện tình hình như thế, theo tốc độ  này, không tới một tháng, trong vòng trăm  dặm chung quanh, khẳng định không ai thoát  khỏi.

Tuy nói đã phái ngự y đi trước nhưng vẫn  không yên lòng, loại bệnh dịch này dường như  còn hung mãnh hơn so với trước kia.

Vì chuyện  này, đã lâu hắn không có một giấc ngủ ngon  rồi.

  "Hoàng thượng, Tương phi nương nương cầu  kiến" Ngụy Trung Hiền nhẹ đạp bước chân,  thận trọng thông báo.

Mấy ngày nay, Bách Phi  Thần mệt nhọc, nhìn trong mắt hắn, có mấy  phần quật cường của tiên hoàng.

  "Hả?" Bách Phi Thần nhíu mày, nàng tới làm  gì? Dường như nàng chưa bao giờ chủ động  tìm đến hắn.

"Tuyên" Cũng có chút mệt mỏi,  nâng chén nước trà nóng uống một hớp, hít  sâu một hơi, gần đây cứ có cảm giác nhức  đầu, là mệt mỏi a.

  "Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng, Hoàng  thượng vạn tuế" Tương phi mặc cung trang  màu xanh ngọc, ở bên hông buộc đai lưng  màu trắng càng lộ dáng vẻ thướt tha mềm  mại, tóc dài đen vấn thành búi tóc đơn giản,  chỉ dùng một cây trâm ngọc trai màu đỏ cố  định, vô cùng tinh tế.

Phía dưới khóe mắt phải  gắn một chấm hoa xinh đẹp, nhìn rất tao nhã,  làm cho khuôn mặt tăng thêm mấy phần mềm  mại đáng yêu.

Người không vội vàng, không  nóng nảy, giọng nói không ngọt ngào, không  chán ngán.

  Đây mới là tiểu thư khuê các!  Bách Phi Thần nhìn Tương phi không khỏi nhớ  tới Lâm Đại Nhi, so với Tương phi, quả thật  Lâm Đại Nhi không thể gọi là nữ nhân.

Lãm  Nguyệt cũng đẹp hơn nàng! Quên đi, rốt cuộc  cũng là người của Lâm gia, không có một  người nào làm cho người ta tỉnh tâm.

Về phần  tại sao nghĩ đến Đại Nhi, lại bị Bách Phi Thần  tự động bỏ quên.

  "Bình thân" Bách Phi Thần đứng dậy, ở trong  phòng đạp hai bước.

"Hôm nay Tương phi làm  sao nhàn rỗi đến xem trẫm?" Nói không kỳ  quái đó là giả, nạp nàng làm phi cũng chỉ là vì  củng cố triều cương, hơn nữa lúc ấy nàng cũng  nói, thân vô tình, cần gì phải diễn trò.

Bách  Phi Thần không muốn biết nguyên nhân, bởi vì  chưa bao giờ hắn nghĩ muốn có người nào,  trong lòng của hắn chỉ có Hinh Nhi.

  "Gần đây thần thiếp vô sự, mới học một cách  pha trà vội tới để Hoàng thượng nếm thử một  chút, kính xin Hoàng thượng đừng ghét bỏ"  Tương phi cũng không có để ý đến câu hỏi của  Bách Phi Thần, chỉ nói rõ mục đích đến.

Thật  ra Tương phi vẫn rất cám ơn Bách Phi Thần,  đối với nàng có thể làm được như vậy, thật  đúng là lòng dạ thật rộng lớn.

Chẳng qua, nếu  nàng biết Bách Phi Thần đối với bất kỳ một  phi tần nào cũng rộng lớn như vậy, chỉ sợ  cũng không biết suy nghĩ thế nào.

  "Tương phi tự mình xuống bếp, trẫm đương  nhiên không phụ tâm ý của khanh" Tương phi  dâng trà lên, trên khuôn mặt nở nụ cười đã lâu  không xuất hiện, giống như nghĩ đến việc gì.

  "Không tệ, vị ngọt nhưng không ngán, trợt mà  không dính.

Tay nghề của Tương phi sợ rằng  ngự trù cũng muốn thua kém ba phần.

" Bách  Phi Thần nếm thử một hớp khích lệ nói, tự  nhiên cũng không sai, ánh mắt Tương phi chợt  lóe lên ý cười rồi biến mất.

  Thật sự rất đói bụng, uống hết hai chén trà rồi  ngưng.

Tương phi cẩn thận lau khóe miệng  còn dính nước cho hắn, sau đó cúi người cáo  lui.

  Rốt cuộc nàng tới làm gì?  Không chỉ có Bách Phi Thần không nghĩ ra,  ngay cả Ngụy Trung Hiền cũng không nghĩ ra,  chẳng lẽ Tương phi đổi tính? Nhưng cho tới  bây giờ cũng chưa từng nhìn thấy nàng đối với  Hoàng thượng làm ra hành động nào khác, bây  giờ là thế nào?  ***********  "Nương nương, làm như vậy được không?" Ra  khỏi Ngự Thư Phòng, nha hoàn Yến nhi hầu  Tương phi không nhịn được, hỏi.

  Nương nương mình chưa từng chủ động thân  cận với Hoàng thượng, tự nhiên nàng cũng biết  nguyên nhân.

Chuyện hôm nay thật sự là quá  mạo hiểm rồi, khắp nơi trong hoàng cung đều  cười thầm, chuyện này sơ sót một chút, bị  người có lòng biết được, còn không biết muốn  dùng thủ đoạn gì đấy.

Liễu Phi và Mai phi  không phải là bị chết không rõ ràng sao.

  "Có gì không tốt, trong cung này cũng nên náo  nhiệt một chút rồi.

" Ánh mắt Tương phi nhìn  chằm chằm phía trước không chớp, cũng  không biết đang suy nghĩ gì.

Hoàng hậu cũng  không phải là người dễ chọc, ngươi đã có lòng  muốn như vậy thì đừng trách.

Ánh mắt chợt  lóe tràn đầy hận ý, rồi biến mất trong nháy  mắt.

  "Ơ, là Tương phi nha, mới vừa từ nơi Hoàng  thượng đi ra?" Trong lời nói của Lan phi luôn  có mấy phần điêu ngoa.

Ngày hôm qua quỳ  lâu như vậy, đến bây giờ đầu gối vẫn còn đau.

  Chỉ vì đoạt được sủng ái của Hoàng thượng,  thì đau nữa cũng phải nhịn.

  Lan phi điêu ngoa hậu cung này cũng chỉ sợ  tránh không kịp.

Hơn nữa nàng càng thích tìm  Tương phi gây phiền phức, bởi vì bộ dáng  Tương phi luôn không mặn không nhạt, làm  cho nàng có cảm giác mình rất bị xem thường,  trong lòng khó chịu.

  "Ừ" Tương phi gật đầu chào hỏi, ý bảo nha  hoàn sau lưng Lan phi đứng dậy, lướt qua bên  người nàng.

Yến nhi hướng Lan phi cúi chào,  rồi đi theo Tương phi.

  "Hừ! Dáng vẻ luôn tự cho là thanh cao, không  phải là muốn tới lấy lòng Hoàng thượng sao"  Lan phi tức giận bất bình, trừng mắt liếc  Tương phi rời đi, mang theo bảy tám nha hoàn  phía sau lưng chậm rãi đi tới Ngự Thư Phòng.

  "Nương nương, người vừa dẫn đầu, bọn họ  cũng sẽ không ngồi yên, người tội gì đi làm  chuyện mạo hiểm này" Yến nhi bĩu môi, thật  sự không nghĩ ra.

Dẫn đầu để lại cho Lan phi  thật tốt a, nhìn bộ dáng của nàng cần bị ăn  đòn.

  "Ta không động, các nàng cũng sẽ không có  người động, Lan phi cũng chỉ qua loa vài câu  mà thôi, nàng thật sự ngu ngốc không biết  Liễu Phi và Mai phi chết như thế nào sao? Cho  dù là tiểu thư khuê các được nuôi dưỡng ở  khuê phòng, vào hoàng cung này cũng sẽ biến  thành tinh, mấy năm nay bình an vô sự là bởi  vì không người nào có thể chống lại với nàng,  hôm nay vị Hoàng hậu nương nương này  không cần phải nói.

Thời đại Lâm gia người  tài xuất hiện lớp lớp, đoán chừng Hoàng hậu  nương nương cũng không phải là người tầm  thường"  "Có thể ép Hoàng thượng như vậy không tự  nhiên phải là người tầm thường" Yến nhi chê  cười, nghĩ đến Hoàng hậu nương nương, nàng  liền không nhịn được nghĩ đến Hoàng thượng,  sau đó liền không nhịn được nhớ tới đêm tân  hôn.

.

.

.

.

  "Về sau không nên nói lời bát quái, chọc lửa  thiêu thân" Tương phi nhìn thấy bóng dáng đỏ  đỏ xanh xanh phía xa, bước chân có chút gấp  rút.

  "Vâng" Yến nhi cũng mau bước theo phía sau,  ánh mắt phức tạp liếc nhìn Minh Nguyệt Hồ rồi  cẩn thận bước đi.

  Những phi tần biết Tương phi và Lan phi đều  hành động, mình cũng bận rộn, suy nghĩ các  loại biện pháp muốn được sự ưu ái của Hoàng  thượng.

Vì vậy, hậu cung náo nhiệt.

  Chỗ của Bách Phi Thần càng không cần phải  nói rồi, phi tần giống như cưỡi ngựa xem hoa,  đi một người, tới một người, làm cho Bách Phi  Thần nhức đầu.

  Yên lặng nhất phải kể tới Đại Nhi, kể từ khi Đại  Nhi xuyên không tới đã nửa tháng có thừa, trên  căn bản đã nắm rõ các thế lực kết cấu trong  cung, cho nên vốn suy nghĩ cho Bách Phi  Thần, liền mở ra hội nghị hậu cung lần đầu  tiên.

Phản hồi cũng không tệ lắm, ít nhất trong  ba ngày này, Đại Nhi nghe được tin tức không  phải Phi tần nào đó lớn mật sắc dụ ngăn cản  thánh giá lúc ban đêm, thì là Phi tần nào đó  đột ngột xuất hiện tại trên giường Hoàng  thượng lúc nửa đêm, không phải Phi tần nào  đó ở trước mặt Hoàng thượng trượt chân rơi  xuống nước, thì là Phi tần nào đó mỗi ngày  không nhất định thời gian, vô tình gặp được  Hoàng thượng, chia đều một canh giờ hai  lần.

.

.

.

.

.

  Trong lúc Bách Phi Thần tức giận đến giơ  chân đùng đùng đi tìm Đại Nhi tính sổ, Đại Nhi  đang ở Phượng Lãm Cung tán gẫu cùng Thái hậu.

  Đại Nhi không hiểu, tại sao Thái hậu nhìn thấy  nàng thay đổi như thế nhưng không có kinh  ngạc, ở trong trí nhớ của Đại Nhi, Thái hậu  phải hiểu rõ nhất trước kia mình như thế nào.

  "Mẫu hậu, ngài không ngạc nhiên sao?" Đại  Nhi suy nghĩ thật lâu, vẫn quyết định hỏi.

  Khẳng định là Thái hậu biết, về phần tại sao  không vạch trần có phải có âm mưu gì hay  không, Đại Nhi đã suy tính rất chu toàn.

Có  âm mưu thì thế nào, mình thật sự vẫn là Lâm  Đại Nhi, trong trí nhớ có cái gì mà không qua  được? Còn nữa, nếu như không phải là âm  mưu, vậy thì Thái hậu nhất định biết nguyên  nhân.

Nếu như vậy có lẽ không thể hỏi.

Chương 5: Mẫu hậu, đó là con ruột của  ngài  "Ngạc nhiên cái gì? Đại Nhi trở về không tốt  sao?" Thái hậu tràn đầy vui vẻ nhìn Đại Nhi,  nói một câu chỉ có Đại Nhi và bà mới hiểu.

  "Tốt thì tốt, bất quá nơi đó không tồi.

" Đại Nhi  nghịch ngợm bĩu môi, bộ dáng ta không nở bỏ  được nơi đó.

  "Ha ha, số mệnh có lúc chờ đợi cả đời, số  mệnh có lúc đừng cưỡng cầu.

Có một số việc  cưỡng cầu không đến, mà có một số việc  không thể tránh khỏi.

Số mệnh chính là điều kỳ  quái như vậy" vẻ mặt của Thái hậu hết sức hài  hước.

  Năm đó, trong tộc lựa chọn Đại Nhi cung  phụng ngọc thạch hoa đào, vốn cho rằng lúc  ấy còn bé, Đại Nhi có thể dùng lực lượng hoa  đào ngọc thạch tốt hơn đến giúp đỡ tân Quân,  nhưng không ngờ “Ba hồn bảy vía” vô cùng  nhu nhược không chịu nổi lực lượng ngọc  thạch hoa đào, dẫn đến việc ngọc thạch hoa  đào không thể giữ được linh hồn của Đại Nhi  làm cho bảy vía tan thành mây khói, rồi bị đưa  tới không gian hỗn loạn trực tiếp biến mất  không thấy gì nữa.

Thái trưởng lão dùng lực  lượng ngọc thạch hoa đào ban cho, thăm dò  Thiên Cơ, bị cắn trả ngược lại chết thẳng cẳng,  cuối cùng bỏ lại câu nói không hoàn chỉnh ‘Đế  Vương tinh tan rã’.

Chẳng qua, bà lại khẳng  định, Đại Nhi sẽ không dễ dàng bị hủy diệt như  vậy, bởi vì lúc nàng ra đời, vừa khéo bà nhìn  thấy một cảnh tượng:  Bầu trời đỏ tươi, thu gom cảnh sắc vô cùng  huy hoàng.

  Trong trời đất đã định, người nào nhìn thấy  càng thêm may mắn thay.

  Truyền thuyết hàng triệu năm, không phải là  không có căn cứ.

Như vậy, người được thụ  phong làm sao dễ dàng bị hủy diệt như vậy.

  Cho nên lúc Đế Vương tinh bắt đầu tan rã liền  chuẩn bị cưới Đại Nhi làm Hoàng hậu.

  Đây là một lần đánh cuộc, thắng, thiên hạ đều  hưng thịnh; thua, Đế Vương suy tàn, chiến  tranh nổi lên.

  Bà rất may mắn.

  "Mẫu hậu, nhưng ta không muốn chấp nhận  người kia" Đại Nhi nghiêm mặt nói.

"Nếu ta  chấp nhận, không phải bị con trai Bảo Bối của  ngài khi dễ chết a.

"  Nhìn vẻ mặt Đại Nhi nghiêm túc, Thái hậu  không để ý hình tượng cười lớn.

Quả nhiên  nàng là người Lâm gia.

  "Lâm ……….

Đại ……… Nhi!"  Hai người đang nói chuyện phiếm, cùng nghe  một tiếng gầm thét từ bên ngoài Phượng Lãm  cung truyền vào.

Không sai, là gầm thét.

Tiếng  gào to đến nửa hoàng cung đều nghe thấy, vì  vậy trong lòng mọi người đang vì một Hoàng  đế bị khổ ép của chúng ta mặc niệm một giây  đồng hồ.

Sau đó khen Hoàng hậu nương  nương uy vũ.

  Đều là một đám không tim không phổi!  Bách Phi Thần mặc thường phục màu đen, trên  áo khoác thêu năm móng vuốt con rồng vàng  trông rất sống động, thắt một đai lưng màu  đen ở bên hông, áo ngoài có chút xốc xếch  khoác trên người.

Mày kiếm hơi nhíu, mắt  phượng nheo lại, mím môi mỏng tức giận đùng  đùng đi vào.

  Bách Phi Thần đã tức giận sắp điên lên! Nói  chính xác là bị những phi tần kia bức đến phát  điên.

Từng người một liều mạng dính vào, thủ  đoạn chồng chất, đuổi, cũng đuổi không đi,  mắng một người đi, lại đến tiếp một người,  cuối cùng hắn cũng không còn hơi sức mắng  người.

Cấm không cho đến, cả đám nha hoàn,  thái giám càng thêm chăm chỉ hơn, phạt một  người cũng không thể đem người cả hậu cung  đánh cho tàn phế hết.

  Rốt cuộc, bây giờ Bách Phi Thần biết nụ cười  kia của Tương phi là cười cái gì, hắn hoàn  toàn có thể hiểu đó là hả hê.

Mặc dù rất khó  tưởng tượng người như Tương phi cũng sẽ có  loại tâm tính này.

.

.

.

.

.

  Đại Nhi và Thái hậu sững sờ nhìn Bách Phi  Thần, gương mặt tuấn tú tức giận đùng đùng  kìm nén đến có chút ửng đỏ, môi mỏng đỏ  thẫm nhếch lên, thở phì phò, vài sợi tóc xốc  xếch rơi xuống trước ngực, áo ngoài từ trên bả  vai chảy xuống, trên ngực phập phồng.

  Hấp dẫn a.

  "Mẫu hậu, đây là con trai của ngài muốn sắc  dụ ta sao?" Đại Nhi hoàn hồn, vẻ mặt hoa si  nghiêng đầu hỏi Thái hậu.

  "Cái này còn không nhìn ra được sao, đương  nhiên là vậy, ngươi xem bộ dáng mê người này,  không đến sắc dụ cũng thật rất có lỗi với  gương mặt này rồi.

" Thái hậu phủi Đại Nhi một  cái, đối với Bách Phi Thần bình phẩm từ đầu  đến chân.

  "Ngươi xem ánh mắt mê loạn này"  Đó là sát khí.

  "Ngươi xem môi đỏ mọng mím chặc này"  Đó là hận đến cắn răng nghiến lợi.

  "Ngươi xem bộ ngực phập phồng kích động  này"  Đó là bị tức giận.

  "Ngươi xem áo xốc xếch này.

"  .

.

.

.

.

.

  "Nhìn không ra Thần nhi nhà ta còn có thiên  phú bực này, Đại Nhi, nếu không ngươi thu hắn  đi" Thái hậu cười híp mắt coi thường gương  mặt tuấn tú của Bách Phi Thần càng lúc càng  đen, hướng về phía Đại Nhi nói.

  "Mẫu hậu, đó là con ruột của ngài" Đại Nhi ít  khi thấy bất bình cho Bách Phi Thần.

Thái hậu  này thật là một cực phẩm.

Chẳng lẽ người Lâm  gia cũng cái dạng đức hạnh này? Nàng có  được tính vào trong nhóm đó hay không?  "Nước phù sa không chảy ruộng người ngoài  nha, ngay cả sắc dụ Thần nhi cũng đem ra hết,  ngươi cho hắn chút thể diện đi, dù sao hắn vẫn  là vua một nước đấy"  Ngài còn biết hắn là vua một nước a.
Phan_1
Phan_2
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .